Người phụ nữ mỉm cười trong trống vắng
Dẫu tâm can im ắng hiu quạnh sầu
Trong nghĩ suy khắc khoải một niềm đau
Cố sưởi ấm bằng nhiều vần thơ cũ.
Người phụ nữ vững vàng cả khi khóc
Lặng cái nhìn mệt nhọc giữa khoảng không
Nỗi nhớ nhung, canh cánh những ngóng trông
Gửi tâm tư trôi về miền biên giới.
Người phụ nữ với dòng thơ cổ tích
Chờ chồng về bên núi đá vọng phu
Đợi bóng chồng nơi biên ải xa mù
Dạy con, chăm mẹ chẳng nề hà vất vả.
Người phụ nữ vẫn đi từ mờ sáng
Mỗi hoàng hôn về với mái nhà quen
Mấy chục năm đằng đẵng chẳng nguôi quên
Nay anh về, ấm dòng thơ hẹn ước.
Vũ Quang Mạo