Em là ngọn gió
Thoang thoảng thế thôi!
Không cầm nắm đựoc
Vu vơ lưng đồi…
Mỗi khi anh buồn
Gió nhẹ nhàng tới
Khe khẽ dâng hương
Nhài, hồng, cam , bưởi…
Hương thơm mát dịu
Bừng sáng đồng quê
Liều thuốc thần diệu
Vu vơ anh cười…
Khi anh mải mê
Ham vui quá mức
Gió khẽ vuốt ve
Hôn mềm mái tóc
Lắng nghe! Lắng nghe!
Gió thì thầm nhắc:
Anh viết thơ đi!
Thời gian vèo mất
Cứ thế từng khắc
Gió ở bên anh
Thân thương da diết
Hữu thực vô hình
Như là không khí
Cần nuôi trái tim
Em là ngọn gió
Thoang thoảng thế thôi !
Vu vơ mắt biếc…
Vu vơ làn môi…
Bùi Thị Sơn