Đồn trưởng Hợp rời khỏi phòng giao ban, tâm trạng nặng nề hiện rõ trên nét mặt đăm chiêu. Giam mình trong căn phòng chật hẹp, hết đi ra lại đi vào, chốc chốc ông lại nhìn ra ngoài sân. Sao đã muộn thế này mà vẫn chưa thấy con gái ông lên đến nơi! Lại chuyện cậu Nam chậm phép cũng đặt ra cho ông bao câu hỏi. Đúng là không có lý do gì… một quân nhân tự giác, lại đang trong diện đi học lớp cảm tình Đảng mà vi phạm kỷ luật thì không thể chấp nhận được. Đang suy nghĩ miên man thì Lan con gái ông bước vào, trên tay xách túi hành lý căng phồng. Thấy con gái xuất hiện trước cửa, ông chững lại giây lát, rồi khuôn mặt đăm chiêu như giãn ra, ông mừng rỡ đỡ chiếc túi cho con gái rồi ôn tồn:
– Sao muộn thế hả con? Sao không gọi điện bố ra đón!
– Xe đỗ lại dọc đường nên con đến muộn hơn so với dự kiến. Biết bố bận việc nên con bắt xe ôm cho tiện bố ạ.
– Nghỉ ngơi, lát nữa hai bố con mình ăn cơm!
– Biết bố thích món ruốc thịt, mẹ gửi cho bố một lọ. Vừa nói Lan vừa lấy ra lọ ruốc được gói bọc cẩn thận. Còn đây là cân chè búp con mua cho bố và các chú dùng, Chè Thái Nguyên đấy bố ạ.
– Để đấy cho bố! Ông vui vẻ nói với con gái.
Bữa cơm chiều, ngoài những món ăn thông thường theo thực đơn nhà bếp. Hôm nay còn có thêm món ruốc thịt, món ăn mà ông ưa thích. Bên mâm cơm, Lan kể cho bố nghe đủ thứ chuyện: Chuyện nhà, chuyện học, chuyện xung quanh chuyến đi thực tập của cô… Ông ậm ừ cho qua chuyện. Cứ nghĩ đến vẻ mặt hân hoan, rạng rỡ của Nam hôm đứng trên bục nhận danh hiệu chiến sĩ bắn giỏi là mặt ông lai nóng bừng lên. Hôm đó đích thân ông gắn hoa điểm mười trên ngực áo, khi trở xuống ông còn bắt tay Nam thật chặt. Bữa cơm có con gái ăn cùng với món ruốc thịt mà ông ưa thích cũng chẳng làm ông ăn ngon miệng.
Ăn cơm xông, ông Hợp uể oải lên bàn uống nước, đang trầm ngâm suy nghĩ thì Quang đội trưởng đội 1 bước vào:
– Báo cáo anh! cậu Nam đã lên đơn vị an toàn!
– Lên rồi à!?- Ông cảm thấy túi hơi bực dọc xẹp đi phần nào.
– Cậu về tiến hành sinh hoạt kiểm điểm! ông nói giọng nghiêm nghị.
– Báo cáo, cậu ta đang viết bản trường trình, bản kiểm điểm… theo như báo cáo, thì Nam có lý do gì đặc biệt…
– Cho cậu ta lên gặp tôi, để tôi xem cậu ta có lý do gì!
– Ngay bây giờ ạ?…
– Ngay bây giờ!- Ông nói dứt khoát.
Nghe đội trưởng triển khai, Nam ăn mặc tác phong lên gặp đồn trưởng. Tim đập loạn xạ, tâm trạng thấp thỏm Nam đứng ngập ngừng ngoài cửa, hít thở thật sâu lấy lại bình tĩnh.
– Cậu vào đây! Ông Hợp cất tiếng sang sảng khi thấy Nam thập thò ngoài cửa.
Bước gấp gáp đến đứng nghiêm trước đồn trưởng, Nam nói qua hơi thở hổn hển.
– Báo cáo thủ trưởng …
– Tôi muốn biết tại sao giờ này cậu mới lên đơn vị. Cậu có biết, cả đơn vị lo lắng cho cậu thế nào không?
– Báo cáo, tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình, tôi… Nam ngập ngừng.
– Cậu về suy nghĩ lại hành động của mình, sáng mai báo cáo chi tiết cho tôi. Liếc nhìn đồng hồ ông Hợp hạ giọng.
Năm bước ra khỏi phòng đồn trưởng, những bước chân nặng nề, đầu óc rối bời mông lung. Đoạn đường thường ngày bằng phẳng đi một loáng đã hết sao bây giờ Nam cảm thấy dài lê thê. Không gian yên tĩnh bao trùm khắp nơi, Nam khẽ nén tiếng thở dài rồi leo lên giường mà không tài nào chợp mắt được. Phải làm thế nào cho mọi người tin vào lý do chậm phép của mình, hay cứ nói thật ra?! Mà nói thật chuyện đó chắc gì mọi người đã tin… biết bao câu hỏi, bao tình huống đặt ra trong đầu.
…
Chuyến xe khách cuối cùng trong ngày từ từ rời bến. Trên xe người đứng người ngồi chen chúc. Hàng ghế phía trước Nam là một cô gái tóc xõa ngang vai mắt nhìn qua cửa kính. Bên cạnh cô gái là người phụ nữ mang thai dáng vẻ mệt mỏi. Chiếc xe đỗ lại ven đường, bà cụ lập cập chống gậy bước lên xe, ngước đôi mắt mờ đục nhìn mọi người.
– Bà ơi! Mời bà ngồi vào ghế của cháu! – Nam ân cần dìu cụ đến ghế ngồi.
Càng đi mặt đường càng thêm gồ ghề, chiếc xe lúc rì rì ì ạch lúc lại gầm lên chậm chạp tiến về phía trước. Bỗng tiếng người phụ nữ khóc thét lên… kèm theo đó là tiếng xì xào, cả xe nhốn nháo.
– Sao lại đẻ vào lúc này, giữa đồng không mông quạnh! – Tiếng ai đó vang lên.
– Có trạm y tế nào gần đây không bác tài ơi?
– Cho xe dừng lại đi bác tài ơi, chị ấy sắp sinh rồi! – Cô gái nói với tài xế, rồi ôm láy thai phụ đang vật vã, một tay rịt bụng, tay kia nắm chắc thành ghế, mồ hôi vã ra như tắm, đôi môi bặm lại, hai hàm răng cắn chặt cố ghìm đau đớn. Tiếng người phụ nữ rên la, không khí trong xe càng thêm căng thẳng.
Chiếc xe dừng lại bên đường, Nam nhảy xuống xe, cởi phăng chiếc áo đang mặc trên người, trải xuống cạnh gốc cây. Trời nóng hầm hập, hai bên đường toàn cây cỏ lúp xúp ủ rũ phủ đầy bụi.
– Lấy cho tôi cái áo phông trong túi! Cô gái hét lên.
– Túi của ai?
– Của tôi, dưới gầm ghế ấy.
– Cố lên, được rồi! Cô gái reo lên, tay vỗ nhẹ vào mông đứa trẻ làm nó khóc oe oe rồi lấy chiếc áo phông từ tay Nam nhẹ nhàng quấn quanh thân thể nhỏ bé trước sự thán phục của mọi người. Chiếc xe chầm chậm tiến lên phía trước, đến trạm y tế gần nhất. Làm mọi thủ tục cho hai mẹ con chị xong khi quay trở ra Nam mới có dịp tìm hiểu cô gái. Thì ra cô đang học trung cấp y của tỉnh, nhân kỳ nghỉ hè lên thăm bố đang công tác trên vùng biên giới. Cô gái cũng chỉ biết Nam quê tận vùng biển là bộ đội biên phòng, đang trên đường lên đơn vị sau thời gian nghỉ phép.
…
Ông Hợp chăm chú nghe con gái thuật lại câu chuyện và anh lính trẻ trên chuyến xe. Cảm giác bực bội trong người ông tan biến.
– Có đúng là cậu thanh niên đó không con?! Ông hỏi lại con gái.
– Đúng mà bố. Con có địa chỉ đây này.
– Địa chỉ à… đưa bố xem nào! Ông vồn vã đọc dòng chữ ghi vội nghệch ngoạc rồi nói oang oang “Đúng là cậu ấy con ạ! Thế chứ lị”, khuôn mặt đăm chiêu của ông tươi tỉnh hẳn lên. Trước mắt ông là hình ảnh Nam nở nụ cười rạng rỡ, trên khuôn mặt rắn rỏi, phảng phất nắng gió thao trường đứng trên bục nhận hoa điểm mười từ tay ông trao.
…
Đội tổ chức sinh hoạt, có đồn trưởng đến dự, ai cũng biết ông Hợp là người nóng tính, cương trực và nghiêm khắc nên ai cũng lo lắng cho Nam. Mọi ánh mắt ái ngại đổ dồn về phía Nam đang ngồi cúi gằm mặt, không khí căng thẳng hiện rõ trên nét mặt của mỗi người. Đến khi đồn trưởng Hợp nghiêm nghị nhìn khắp lượt, rồi chậm rãi kể lại đầu đuôi câu chuyện mà Nam và con gái ông gặp trên chuyến xe, lúc đó mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, không khí nhộn nhịp hẳn lên bởi những trang pháo tay không ngớt.
Nỗi oan ức trong lòng được hóa giải, cảm giác lâng lâng chạy khắp cơ thể làm Nam hoạt bát nhanh nhẹn hẳn lên. Nam vui sướng chạy như bay ra bãi tập chiến thuật của đơn vị, nơi có Lan, cô sinh viên trường y đang đợi. Hai người cùng kể cho nhau nghe những dự định cho tương lai, bóng họ trải dài dưới ánh hoàng hôn vàng lự.
THH