Cảm ơn mưa bụi tháng Giêng

Người ta thường nói đỏng đảnh như thời tiết! Có lẽ cũng không hẳn như vậy, bởi thời gian vũ trụ xoay vần, bốn mùa thượng đế đã ban, quy luật thiên tạo đã định. Chỉ có lòng người là lắm nỗi rắm rối và chỉ con người là tác nhân đã góp thêm vào cái sai lệch, tính khí đỏng đảnh ấy mà thôi…

Tháng giêng Tết đến xuân về lòng người náo nức, cỏ cây hớn hở đâm chồi nẩy lộc. Trong tiết trời se lạnh, đi trong lất phất mưa bay dịu dàng mà ta cứ nghĩ đang bơi trong làn hơi nước, bùi bụi, lòng ta lâng lâng, ngập tràn hy vọng, ngập tràn tin yêu, cho dù chả biết đích thực niềm hy vọng tin yêu gì cụ thể. Thế mà cứ thấy phơi phới một niềm phấn chấn giữa đất trời dung dị, dịu êm đến lạ thường.

Mưa đấy, mà lại như không phải mưa, cứ lâm thâm, dìu dịu nhỏ nhoi li ti như sương, như khói. Mưa đấy, mà cũng chả cần phải áo tơi chắn che. Mưa đấy, mà xòe bàn tay ra trông đợi như cầu mong đức tin hạt ngọc  nhưng chả chạm giọt nước nào,chỉ thấy man mát êm êm. Hình như hạt ngọc nhỏ nhoi ấy vừa đậu xuống lòng bàn tay đã gặp phải hơi ấm trần gian lại bốc hơi, tan biến. Mưa đấy, ta cố ngửa mặt lên ngước nhìn bầu trời như con chiên ngóng lời Chúa, vậy mà chỉ một chút se se hơi thở nồng nồng chớm vào môi vào má để ta hà hít suýt xoa cho bỏ tháng ngày mong đợi.

Ngoài hiên mưa cứ giăng giăng theo làn gió thì thầm, sâu lắng. Hạt mưa rây rây, lắc rắc qua màn tối sáng tựa hồ như vương bạc lấp lóa xuống trần gian, tựa hồ như tấm khăn von mỏng tang chờm hờ trên bờ vai tròn lẳn của thiếu nữ mười bẩy e lệ bên thềm. Phải chăng đó là lộc trời ban phát cho vạn vật, nhiệm màu tinh khiết, tẩm ướp không gian. Mưa nhè nhẹ phảng phất, hạt mưa rơi mà lại như không rơi cứ lửng lơ như sơi tơ trời đủ nâng niu tà áo, đủ điểm tô long lanh trên vai, đủ vuốt ve mơn trớn trên mái tóc người thương. Có chăng như một chút giận hờn của người yêu lâu không gặp, cái giận hờn sao mà dễ thương, dễ mến đến xao xuyến lòng người. Vừa nhỏng nhảnh mà sâu lắng, vừa mong manh mà bền chặt, vừa gần gụi mà xa xôi, hư hư thực thực làm bối rối lòng, rạo rực ửng hồng đôi má.

Mưa lang thang khắp ngả cùng đường, mưa lả lơi dịu dàng lên nương lên rẫy. Mưa u mê si tình cỏ dại, da diết nương dâu, bồng bềnh sắc vàng vườn cải ven sông. Đứng trên nhà sàn dõi mắt nhìn dãy núi mịt mờ mưa  giăng, tiếng rì rầm như kể lời cổ tích. Thoáng lòng ta lại thắc thỏm nhớ thương Bảy Chú lùn cùng nàng Bạch Tuyết. Lại ngậm ngùi tiêng tiếc rừng xanh đã xa vời và ngày một thưa thớt, lại hối thúc lòng phẫn căm kẻ tội đồ lâm tặc. Chợt chạnh lòng thương nàng Bạch Tuyết chăm ngoan, hiền thục mùa này khó bề đỏ lửa nhóm lò.

Lặng nghe tiếng mưa rơi mỏng tang, tí tách, gửi niềm tình tang mê hoặc vào làn gió nồng êm. Hàng triệu triệu âm thanh hòa quyện ngân rung tạo ra bản giao hưởng lãng đãng, đong đưa khắp chốn, cùng nơi. Hạt mưa lưu đọng trên tán cây, ngọn cỏ long lanh như hạt ngọc từ khi nào, vô tình ta chạm vào bỗng tan biến, như chạm vào miền ký ức miên man diệu vợi. Chợt ta xon xót vướng phải nỗi tàn phai trên dòng hư ảo giữa cuộc nhân sinh thế tục.

Trong tinh khiết mêng mang, đâu đó vút lên giọng ca trong trẻo, lời của ca khúc “Thì thầm mùa xuân” của nhạc sĩ Ngọc Châu làm lòng ta thổn thức“Từng chồi non xanh mơn man/Từng hạt mưa long lanh rơi, mùa xuân/Và trong ánh mắt lấp lánh/ Lời yêu thương yêu thương ai ngập ngừng…” Những ca từ như tiếng lòng tâm sự ngọt ngào với mùa xuân đang tan chảy, thấm đẫm ta. Chỉ cần những giai điệu dịu ngọt ấy đã nói hộ lòng bao người về tình yêu, về mùa xuân. Nói gì thì nói, riêng mùa xuân lúc nào cũng là đẹp nhất, mê hoặc nhất và dịu êm nhất. Chả thế mà hoa đào, hoa mai, hoa chanh, hoa bưởi cũng bao loài hoa cứ thắc thỏm đếm tháng, đếm ngày, thắc thòm đợi làn mưa bụi giăng giăng mà đua nhau tí tách bung chồi, bung nụ, đua hương, thắm sắc, mà hớn hở, thỏa thuê. Chả thế mà những váy áo lộng lẫy, những môi thắm má hường, những nụ cười bẽn lẽn, những khuôn ngài căng nở của các thiếu nữ càng xuân thì hơn thêm nhiều đấy.  Hóa ra mùa xuân có sức lan tỏa và hóa giải mọi điều như thiên thần. Hòa vào cảnh sắc thiên nhiên làm lòng ta bâng khuâng, vương vấn, nhớ thương tháng giêng đến lạ.

Mưa bụi lất phất làm tôi chạnh nhớ đến ngày còn bé thơ theo mẹ đi chợ đầu năm. Lon ton, lẽo nhẽo dưới làn mưa bụi trên con đường đất thẫm nước, trơn trượt, thi thoảng lại ngã oạch làm lấm bẩn hết bộ quần áo diện tết, rồi cứ xuýt xoa tiếc. Mẹ vừa gột bùn vừa mắng bởi tội theo người lớn đi chợ. Nhìn lên mắt, lên tóc, lên áo mẹ, những hạt nước mưa đọng lấp lánh trắng bạc lung linh, mẹ như thần tiên giáng thế. Hơi ấm áp của mẹ còn lưu lại mãi đời con. Giờ tôi đã qua cái tuổi hao đào hoa mận qua nhiều đận đắng cay, bươn bải cuộc đời, lại ước ao mình còn bé nhỏ, được mẹ cõng đi chợ ngày xuân, nép vào lòng mẹ được vỗ về.

Mưa bụi tháng giêng vấn vương trong tôi. Màn mưa rơi trải xuống bản làng, xuống mường, xuống nương, rẫy ruộng đồng. Lom khom lưng mẹ những hạt giống trên tay mẹ xoè ra ươm nở. Lâm thâm mưa bụi trên đồng, hạt mầm cựa mình tách vỏ đội đất nâu, bật tung mầm non mươn mướt. Những mầm non vươn cao hy vọng, lớn lên từ mảnh vỏ sần sùi, mộc mạc, sự thoát xác của hạt giống, như Mẹ, Cha đã bòn mót cuộc đời nuôi ta lớn khôn, rồi lặng lẽ một ngày khuất xa trần thế. Bởi vậy, mưa bụi tháng giêng là những giọt nước thần kỳ, cổ tích, hóa giải mùa xuân ấm áp, mở khai tương lai “Một năm bắt đầu từ mùa xuân, một đời bắt đầu từ tuổi trẻ” mãi là triết lý bất định.

Tháng giêng non như ngọn cỏ xanh rì. Cái nõn nà, mướt mát ấy có được từ những làn mưa bụi lây phây, có được từ làn hơi thở ấm áp mùa xuân tan chảy. Tôi lang thang nhẹ bước qua vạt cỏ bên đường trong màn mưa bụi mà bâng khuâng nhung nhớ xa xôi. Kìa, như mẹ đang cặm cụi tra hạt trên vạt nương cằn. Kìa như Cha đang bước thấp, bước cao trên đường thiên lý. Hinh như đang vẫy vẫy chào trong nhạt nhòa mưa bay vương bụi. Mầm xanh đời đang rạng rỡ trong ánh mắt mẹ cha, ân huệ ấy trong tôi mãi mãi khắc ghi.

Tôi nhẹ bước qua miền cổ tích, nhẹ bước vào làn tương lai thênh thênh rộng mở mà lòng đầy dâng khát khao. Cuộc đời bao ưu tư lắng đọng tháng ngày đều tan biến khi thấm hạt mưa xuân, thanh thản nhẹ nhàng. Đi trong mưa bụi lòng thật yên bình, có lẽ vì vậy mà mưa tháng giêng luôn là nỗi niềm, nhung nhớ tâm hồn. Xin được tạ ơn mưa bụi tháng giêng, tạ ơn đời, tạ ơn bát ngát hoa cỏ mùa xuân.

Đêm cứ chùng sâu, ngày cứ xao xuyến trong mưa bụi huyền diệu ngày xuân. Trong lòng tôi dâng tràn cảm xúc, có thể đây là thơ chăng? “Khát khao ngàn nỗi nhớ/đong đầy ngày tháng đợi/hơn cả miền ao ước/ gửi trọn vào non tơ…” Thật không hỗn mang tí nào khi đi giữa trời xuân mênh mang xanh.

Tháng giêng ơi! Vương vấn lắm! Xin cảm ơn mưa bụi!

Công Thế


Bài viết liên quan


Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.