Thương đàn em nhỏ bản nghèo
Từ xuôi cô cõng chữ theo ngược ngàn,
Sương mù ướt áo chưa tan
Mặt trời đổ lửa nắng tràn chói chang.
Liếp thưng, hai dãy ghế bàn
Đơn sơ lớp học tuềnh toàng thung sâu,
Cô trò nghiêng chụm mái đầu
Tiếng Kinh, tiếng Thái chung nhau đánh vần.
Không còn phân biệt xa gần
Hòa cùng già, trẻ, yêu thân một nhà.
Bảng đen, trang giấy hiện ra
Âm vang giọng đọc: “mẹ, cha” ân tình.
Nụ cười tỏa sáng lung linh
Trò quên gió rét quanh mình giá đông,
Cô quên gian khổ chất chồng
Đạp mòn dốc đá, gieo trồng tương lai.
Dẫu đời còn lắm chông gai
Vẫn đầy hy vọng ngày mai huy hoàng,
Nhờ ơn cô giáo dịu dàng
Gửi tình qua chữ, bản làng rộn vui.
TRƯƠNG QUANG THỨ