Rét vùng cao không đo bằng độ
Đo bằng nỗi cô đơn!
Nếu một mình, phải chịu rét hơn
Có nhiều người sẽ ấm
Đêm giá buốt
Con chim nằm trong bọng
Con rắn rúc hang sâu
Chỉ có mẹ thức suốt canh thâu
Lấy gạo cối nước
Che chuồng ngựa, chuồng trâu
Che chỗ con nằm ngủ
Chẳng ai che cho mẹ ngực trần
Từng nuôi con cả trăm năm
Lửa lòng mẹ sáng rực đêm đông
Ai cũng ngủ
Mẹ vẫn ngồi xe sợi
Gió bấc về rét thâm ngọn núi…
Huỳnh Nguyên