Sóng sánh tà áo trăng
Trải qua ba mùa lúa
Thóc vào bồ lòng ta quyến luyến
Yêu nàng rồi con tim đập chơi vơi
Trăng đừng tàn trăng ơi
Yêu nàng rồi ta rụng rời chân tay vì nhớ
Gió ngàn chớ ngủ vùi
Ngựa hoang ngày đi không biết mỏi
Đường dẫu cong dẫu thẳng
Mạch rừng không thể chia đôi
Ta làm sao ngồi
Lửa lòng đầy vơi cách trở
Dẫu rừng kia lắm rễ
Đất trồi lên từng vùng
Trăng vẫn tỏ lòng em trăng đợi
Hoa đẹp lòng quấn quýt không thôi
Nào ta cõng em qua suối
Cho bồ thóc nhà ta thêm đầy
Áo em màu sắc đủ đầy
Cũng không là ánh trăng lừa dối.
NÔNG THỊ HƯNG