Ngơ ngác chiều em gọi người khản giọng
Sông nước mênh mang chỉ vọng lại tiếng mình
Hoa găng tím thơm ngọt triền dốc vắng
Một mình chống chếnh mùa sang.
Đôi mắt khóc hay ráng chiều cháy đỏ
Sóng ngập ngừng lơ đãng phía chân mây
Sợi thương kia ai kết đầy ký ức
Để một chiều thành nỗi nhớ trong nhau.
Bóng người đấy
phải không
hay rừng chiều ảo ảnh
Tím cỏ may tươm máu ngón tay mềm
Bụm tay lại giữ mùa vương tóc rối
Uống cho say tiếng gió hát bên trời.
Phía xa xa ai thắp sáng hoàng hôn
Mình hẹn nhau trong mai này mùa hạ
Rẽ nỗi nhớ em ngụp sâu ký ức
Trong tim gió thốc vào chiều…
PHẠM ĐÀO