Mẹ là vầng dương
Mẹ ơi! Sao mắt mẹ nhìn con như người lạ
Lòng con xót xa khi mẹ chẳng nhớ tên
Con là con gái mà sao mẹ lại quên
Chỉ thấy mẹ chênh vênh trên miền nhớ
Nhớ thuở xưa cơn mưa chiều phố nhỏ
Mẹ dặn con trông đàn em thơ
Mẹ cày cấy, mẹ ươm tơ
Đêm khuya khoắt mẹ còn chong đèn bão
Ngày mẹ nở nụ cười ngọt ngào
Ánh mắt mẹ sáng trong
Mẹ kể chuyện cổ tích để chúng con lớn lên trong lời ru năm ấy
Ánh mắt mẹ dần mờ đi
Câu chuyện Tích Chu mẹ không còn kể nữa
Bước chân chậm chạp quanh quẩn gian phòng.
Con dắt mẹ ra nương đồi
Mặt trời sáng rực trong mắt con, trong lòng mẹ Ước gì con thơ bé lại
Mẹ nhận ra con, Mẹ hát ru,
Mẹ mãi là vầng dương con ở nơi đâu cũng ngóng trông về…
BÍCH HIẾN
>> Xem thêm: Tạp chí Văn nghệ Lai Châu