Tiếng khèn thổi dọc suốt bờ rào đá
Thổi rát nỗi lòng em
Khèn đừng vang nữa, người ơi!
Kẻo bước chân lại bíu ríu qua bậc cửa.
Khèn rượt đuổi trong giấc mơ đêm
Em giấu mế, xâu lời khèn vào gối
Gối đêm nào cũng không ru giấc ngủ
Giục ánh mắt chập chờn theo gió len qua vách gỗ nhà.
Tiếng khèn thổi qua tâm trí em
Tiếng khèn gieo hy vọng và nỗi sợ hãi
Tiếng khèn mang theo tuổi trẻ
Đến nơi chợ phiên đã già.
Em không còn sơn nữ
Em lập bập đến góc cuối chợ tình
Nghe lời khèn quá cũ
Khèn thổi suốt đơn côi cuộc đời em.
Phùng Hải