Khèn gọi em không xuống
Trăng suông vàng vai nỗi buồn
Sương rừng tan lá
Bản buồn gù tiếng chim đêm.
Sao nghe khèn anh, em không xuống
Điệu khèn tắc nửa chừng
Đêm cóng tay sương lạnh
Em thả hồn vơi vơi.
Khắc khoải điệu khèn trăng gác mái
Sao em không xuống
Sao em bình tâm
Sao em vô cảm?
Chàng trai Mông hóa đá
Đêm đêm mọc rễ tiếng khèn
Chỉ còn gió truyền hơi nhạc
Lặn vào rễ sâu.
Thổn thức giọng đại ngàn
Sao em không xuống?
Một vì sao rớt xuống thành sương…
Nghiêm Nhan