Ai qua rừng biên giới chiều nay
Nhẹ bước thôi, bạn tôi vừa ngã xuống
Sau chuyên án cơn mưa chiều rớt vội
Rừng Tây Bắc xanh lại thêm xanh
Có tuổi hai mươi như chiếc lá
Rơi xuống đổi lấy những bình an
Lại có tuổi xuân lặng lẽ lên ngàn
Thắp lửa hồng ấm áp mùa đông
Trên miền biên viễn ngút ngàn mây
Tây Bắc gian nan đã bao giờ ngơi nghỉ
Tiếng đất thở, tiếng suối khe thở
Ầm ào, dữ dội suốt mùa mưa
Căn nhà lá liêu xiêu triền dốc đứng
Dáng mẹ gầy úp mặt đá quanh năm
Gió đến rồi đi, túp lều hoang hoác trống
Giấc ngủ chập chờn, đói bữa chiều nay
Tây Bắc của tôi, thương lắm những cuộc đời
Người chiến sĩ lấy hạnh phúc của dân làm lẽ sống
Có quản chi sương gió với dặm trường
Nao núng chi vực sâu, đường trơn, đèo dốc đứng
Bước chân xanh vượt núi lội ngàn mây
Chân rỉ máu, đá tai mèo sắc nhọn
Lún bùn non, vai cõng cả nghìn cân
Cõng cả triệu tin yêu lên với bản.
An cư rồi ngô lúa lại đầy sân
Niềm hi vọng chứa chan cuộc đời mới
Xây phên giậu vùng biên thêm vững chắc
Sáng điện, sáng lòng, mặc kệ gió mưa qua.
Ôi, tươi đẹp đất núi của tôi
Mỗi bình minh thánh thót giọt yên lành
Chỉ màu áo xanh lặng lẽ
Đi ta đi cho đời bao la xanh!
PHẠM HẢI ĐĂNG