Tháng mười hai lạnh rồi em biết không
Núi chuyển mình vấn hạt sương trên tóc,
Đường ngõ nhỏ thân quen mình đi học
Ngát một màu vàng ánh một loài hoa.
Đông đã về xua đuổi nắng đi xa
Hoa vẫn nở bên ngõ vàng thương nhớ,
Em nép mình bên loài hoa rực rỡ
Như cố tìm chút kỉ niệm thu qua.
Ôi dã quỳ, kỉ niệm thời đã xa!
Nhưng trong anh vẫn còn nguyên nỗi nhớ,
Khói lam chiều làm má em bừng đỏ,
Gửi đến anh niềm thương nhớ vơi đầy.
Em xa rồi kỉ niệm vẫn còn đây.
Cái rét ngọt làm hoa kia man mác,
Hay là vì thiếu em cùng khoe sắc,
Giữa núi đồi anh cứ mải kiếm tìm ai.
Hay là vì thương nhớ tháng mười hai?
Cỏ ướt sương mai cũng đượm buồn uể oải,
Cứ bâng khuâng giữa nắng chiều hoang hoải
Kỉ niệm về em cứ thắm mãi với loài hoa.
HÁN THẾ VĂN