Rời xa núi đồi
Hoa về nép trong bình gốm
Phòng khách bao nhiêu búp hoa bấy nhiêu dáng đứng
Dòng nhựa khẽ âm thầm lên sắc đỏ
Hoa vừa một chiếc khum tay đứa trẻ
Hé nở bằng ngôn ngữ lặng im
Người họa sĩ phác lên toan đốm lửa
Màu hoa tràn ra ô cửa
Những bông hoa rời xa nguồn cội
Vẫn kiêu hãnh như đứng giữa núi rừng
Nơi khe suối ầm ào ngang dọc
Trút hết mình hoa đỏ rưng rưng
Những bông hoa chuối về đây thay thế
Cho mùa hoa trước đã tàn
Nhưng không có loài hoa nào có thể thay thế
Loài hoa chuối đỏ bốn mùa cháy miên man.
PHÙNG THỊ HƯƠNG LY