Xế chiều mới tập đu đôi
Nắng loang liếm nửa con đồi mướt xanh
Lúc này chỉ có em – anh
Quên đi bao khúc đu nhanh nỗi đời
Bao lần đu ngã sứt môi
Tâm tư bay bổng cổng trời hư vô
Quẩn quanh được – mất, thiếu – thừa
Thoắt đà tóc trắng rụng thưa mái đầu
Chiều tà chợt nắm tay nhau
Dẫu đu đứt cũng bớt đau phận già
Ngày cùng ngã xuống cỏ hoa
Hương rừng mãi ấp ôm ta vào lòng
– Nắng tắt, anh còn đu không?
Anh im lặng, mắt mênh mông tình chiều…
BÙI THỊ SƠN