Tôi gặp em cô giáo vùng cao
Chiếc xe cà tàng chằng buộc đầy đồ đạc
Đứng chờ thông đường, tôi trêu “em đi buôn gì vậy?”
Ngượng nghịu cười: “quần áo cũ em xin cho học sinh!”.
Cung đường gập ghềnh, khúc khuỷu vùng cao
Ổ voi, ổ gà, sình lầy không làm em chùn bước
Qua bao mùa nắng mưa, khó khăn, mồ hơi và nước mắt,
Em kiên cường mọi vất vả thành quen.
Đôi chân trần em dũng cảm băng băng
Cứu học trò lội qua dòng nước lũ
Em phấp phỏng hàng đêm khi mưa rừng nặng hạt
Sáng mai liệu con mình có đến lớp được không?
Ngày đông về lũ trẻ co ro
Manh áo mỏng phong phanh trong gió sương se sắt
Em xót lòng nhường học trò áo ấm
Mặc kệ mình ngấm giá lạnh vùng cao
Có gói mì ăn sáng nhỏ nhoi
Em cũng sẻ chia cho học trò một nửa
Mình lớn rồi đói no chịu được
Đám trẻ đói lòng học chữ làm sao
Hỏi em rằng có lúc nào nản không?
Em thật thà khi mới lên cũng buồn chán lắm
Chiếc gối nhỏ gục đầu chan nước mắt
Em nhớ nhà nhớ mẹ nhớ người yêu.
Cứ mỗi lần muốn bỏ núi về quê
Em lại nhớ người thầy miệt mài trên bục giảng
Cả một đời thầy gieo trồng nhân cách
Em không muốn phụ công thầy con chữ đã được trao
Cũng có lần em dứt bước về xuôi
Đến đầu bản đám trẻ chạy theo chào tạm biệt
Cứ dùng dằng chân em không bước nổi
Ôm lũ trẻ vào lòng gạt nỗi nhớ quê xa
Tháng mười một về trong cái lạnh hanh hao
Vạt bìa rừng dã quỳ vàng hoang hoải
Em ngắt hoa tặng cho mình một bó
Tự dặn lòng quà tặng ngày hiến chương
Cảm ơn em cô giáo vùng cao
Mang chữ về bản làng gieo cho lũ trẻ
Em đã hy sinh tình yêu và tuổi trẻ
Dâng cho đời ngàn việc tốt hoa thơm.
Trương Huy