Khi những chùm phượng vỹ không còn đỏ rực một góc trời, khi những cánh bằng lăng được xếp vào ngăn ký ức cũng là lúc cơn gió heo may trở về mang theo một chút se se lạnh của buổi sớm mùa thu. Những chiếc lá vàng chao nghiêng trong gió như một lời chào, chào tháng chín yêu thương…
Trời đã sang thu. Mùa thu với biết bao cảm xúc, nhìn ra khoảng sân đám hoa cúc chi ruộm vàng màu nắng, cây hồng trĩu quả đang dần chuyển màu, lũ chim sẻ đang vui đùa nhảy nhót giữa sớm mai, chú mèo lười đang vươn mình sưởi nắng. Một, hai, ba chiếc lá khẽ bay theo gió, gió từ dãy núi Hoàng Liên tràn về mang theo hương cốm xa xa từ khắp các bản làng.
Mùa tựu trường, khép lại một mùa hè sôi động của các em học sinh. Chú ve sầu tạm ngủ yên chờ đợi một mùa hè yêu dấu khác. Trang vở mới thơm tho đang chờ các bạn viết lên những ước mơ và hoài bão. Lá cờ đỏ sao vàng reo vui theo gió trong những ngày trọng đại của đất nước. Và tiếng trống thân thương của tuổi học trò rộn rã vang lên như đang gọi tên từng bạn học trò. Bạn có nhận ra bảng đen phấn trắng cũng đang hân hoan lắm không.
Một năm học mới đang bắt đầu với những hy vọng mới cùng biết bao sự cố gắng nỗ lực của thầy cô và học trò vùng cao, hành trình để các em đến được với trường lớp cũng đầy gian nan, thử thách. Mỗi sáng, đôi mắt thầy cô luôn hướng về dãy núi cao trước mắt chờ đợi. Nơi ấy là nhà của các em, đường đến trường xa vời vợi, nhà cách trường hàng chục km, dốc lên xuống trơn lầy lội. Có em được bố đưa đến trường nhưng nhiều em phải tự đi bộ mà tâm hồn vẫn đầy háo hức với những ước mơ và dự định sau này.
Ngày tựu trường, được cùng con bước chân vào cổng trường ngập sắc đỏ tươi, trong tôi một cảm xúc xốn xang thật khó tả. Cũng bồi hồi, xao xuyến, cũng háo hức mong chờ… Ước mơ được trở về năm mười tám tuổi để xây lại những giấc mơ, để được giận hờn vu vơ, để được sống trong tình yêu thương của bố mẹ, thầy cô và bè bạn. Với những buổi chiều trốn bố mẹ đi chơi quên đường về, quên cả làm bài tập thầy giao. Nghe vẳng đâu đây giọng thầy đọc thơ ngọt ngào đầm ấm, giọng cô giáo Pháp Văn tựa cơn gió mùa qua, còn lũ học trò thì nghịch ngợm quậy phá. Dòng lưu bút ngày xưa nước mắt ai cứ lặng lẽ rơi, cuối sân trường ấy có cây phượng già đã lưu giữ biết bao kỷ niệm của tuổi học trò bây giờ có còn hay không. Góc hành lang nơi có ánh mắt ngập ngừng bối rối, những rung động của tuổi mới lớn chắc cũng đã khác nhiều rồi, mới đó mà đã gần hai mươi năm trôi qua, tất cả đã đi vào dĩ vãng. Tôi cứ miên man trong hoài niệm bất giác hồi trống khai trường vang lên kéo tôi về thực tại, trống ngực đập liên hồi…Biết bao mùa trống trường đã đi qua mà mỗi khi tiếng trống trường rộn rã vang lên tôi lại thấy nôn nao khó tả. Trong đầu tôi lại hiện ra đoạn văn của tác giả Thanh Tịnh đã in sâu vào trong tâm tưởng của bao thế hệ học trò: “Hàng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mơn man của buổi tựu trường…”.
Ký ức về một thời cắp sách cứ ùa về như một thước phim quay chậm, sao nhớ quá trường ơi “Ta muốn trở về ngày ấy, trường ơi / Để được giận, được hờn dù chỉ là vô cớ”. Tất cả như mới hôm qua thôi, một thời học sinh trong sáng và tinh nghịch để rồi kỷ niệm cứ chất chứa đầy thêm trong ký ức. Muốn gọi tên thầy cô, muốn gọi tên bạn bè cũ trong khoảnh khắc thiêng liêng này mà sao cổ họng cứ nghẹn lại: “Muốn nói bao nhiêu muốn khóc bao nhiêu / Bài hát đầu xin hát về trường cũ – Hoàng Nhuận Cầm”. Có rất nhiều cung bậc cảm xúc trong giây phút này, trong không khí của buổi tựu trường tất cả chúng ta đều nhớ về cha mẹ với công ơn sinh thành nuôi dưỡng, sự dạy dỗ tận tình của các thầy cô giáo với lòng biết ơn và kính trọng…
Trống trường đã điểm, kìa các con năm học mới đã bắt đầu. Biết bao điều kỳ diệu ở phía trước đang chờ các con khám phá. Hãy bước đi tự tin, vững chắc bằng đôi chân của chính mình để rèn luyện, để học tập để trở thành những người con có ích cho đất nước…
Tạm biệt mùa tựu trường, tạm biệt mái trường thân yêu của các con tôi ra về với tâm trạng vui buồn xen lẫn “Anh nhớ quá mà chỉ lo nghoảnh lại / Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên – Hoàng Nhuận Cầm”. Tiếng trống trường đã hằn sâu trong nỗi nhớ, giọng ai đó vẫn hiện ra trong đôi phút ngỡ ngàng. Giọng điềm đạm của thầy cô giáo vẫn còn nguyên vẹn như buổi ban đầu lên lớp. Ký ức đó vẫn nằm trọn trong trái tim, chỉ chờ mùa tựu trường về là rộn ràng bừng cháy.
PHẠM ĐÀO
Xem thêm:
