Nóng giội lửa đồi tranh khô khốc
Núi hun hơi rát phả mặt người
Đất trời bất chợt luồng gió lốc
Anh chiến binh đội nắng lên đồi
Bạc áo thời khai sơn phá thạch
Đoàn quân đi tiễu phỉ trừ gian
Lòng nhân ái trên vùng đất nghịch
Nơi dữ dằn đã hóa yêu thương
Xanh cao nguyên chè san bát ngát
Đỏ phố phường đất mẹ Than Uyên
Đã nghe vang vọng lời em hát
Đất này đang mỗi bước vào xuân
Qua tháng năm bàn chân hóa đá
Mỗi bước núi mòn, chân cứng thêm
Trong gian khó con người đẹp lạ
Lại ngắm trời xanh ngọc bích trên đầu.
HUỲNH NGUYÊN